Chuyến thăm Mỹ của ông Nguyễn Phú Trọng đã để lại những ý kiến bình luận khác nhau. Báo chí lề phải được dịp ca ngợi thành tích đối ngoại mang tính lịch sử của Đảng CSVN. Báo chí lề trái mà chủ yếu là các báo mạng đưa ra những ý kiến nhận định trái chiều. Thật sự, không ai được biết nội dung những dàn xếp bên trong của hai bên về chuyến đi, nhưng có thể nói chuyến thăm Mỹ của ông Nguyễn Phú Trọng là một bước tiến mới trong quan hệ Mỹ – Việt. Nhưng bước tiến mới này có thúc đẩy những bước tiến đột phá sau này hay không còn tùy thuộc vào hành động của hai bên, mà chủ yếu phụ thuộc vào phía Việt Nam.
Đối với người Mỹ, vị trí địa chính trị của Việt Nam rất quan trọng, nếu họ thuyết phục được Việt Nam thay đổi chính sách ngoại giao đối với Trung Quốc, sẽ giúp họ rất nhiều trong chính sách khống chế sự bành trướng của Trung Quốc. Đối với nền kinh tế rất năng động của Mỹ, Việt Nam một quốc gia gần 100 triệu dân, sau nhiều năm tháng bị Đảng trói buộc, bần cùng hóa, nay đang trong giai đoạn cởi trói, khao khát kiếm tiền và tiêu sài, đó là một thị trường quá hấp dẫn. Đây thật sự là thị trường lý tưởng cho các đại công ty như Coca-Cola , McDonal, Apple …. Ngoài ra, một nước Việt Nam tự do dân chủ cũng là mong muốn của Mỹ.
Trong chuyến đi thăm Mỹ, ông Nguyễn Phú Trọng đã vượt được các nhà lãnh đạo của Việt Nam trước đây như ông Phan Văn Khải, Nguyễn Minh Triết. Khi gặp tổng thổng Mỹ Barak Obama ông đã không phải cầm giấy để đọc, ông có thái độ tự tin và có vẻ như ông chế ngự được các cảm xúc đột biến trong tiếp xúc ngoại giao, chế ngự được bản tính dễ xúc động của ông, như ông đã từng nghẹn ngào như bật khóc khi thông báo kết quả của hội nghị trung ương 6 ngày 15-10-2012.
Có các bài viết tỏ ý tiếc rằng, trong buổi chiêu đãi do phó tổng thống Mỹ Joe Biden tổ chức ngày 07-07, giá như ông Trọng lẩy một một câu Kiều hay đọc một câu thơ của một nhà thơ Mỹ nào đó để đối lại câu Kiều mà ông Joe Biden đã đọc „Trời còn để có hôm nay, tan sương đầu ngõ vén mây giữa trời” thì hay biết mấy. Phải thông cảm với ông, ông là người hâm mộ thơ Tố Hữu, luận án tốt nghiệp cũng làm về thơ Tố Hữu. Sau khi tốt nghiệp đại học tổng hợp văn, trở thành đảng viên, bắt đầu con đường sự nghiệp bằng các trang viết khô khan, giáo điều cho tạp chí Học Tập trước đây và Cộng Sản sau này, rồi trở thành giáo sư về lý luận Max- Lê, thăng tỉến đến chức vụ cao nhất như hiện nay. Ông đâu còn thời gian để đọc Kiều, đọc thơ của các nhà thơ Mỹ, còn đám thư ký, trợ lý của ông , họ đâu có kiến thức gì về văn hóa , văn học Mỹ để giúp ông trong trường hoàn cảnh này.
Đọc toàn văn bài nói chuyện và trả lời các câu hỏi tại Viện Nghiên Cứu Chiến Lược Quốc Tế Hoa Kỳ (CSIS), tôi có cảm giác ông trở về với vai trò như một cán bộ tuyên huấn chuyên nghiệp của Đảng. Ông đã quên rằng, những thính giả ngồi nghe ông ở đây không phải là những cán bộ, đảng viên dưới quyền ông, những người coi những gì ông nói là những lời chỉ bảo ghi lòng tạc dạ. Đây là những con người sinh ra, lớn lên, được giáo dục trong các xã hội tự do dân chủ, trong đó quyền con người được tôn trọng và bảo vệ bằng luật pháp, họ là những nhà nghiên cứu chiến lược ngoại giao, những nhà sử học, những nhà báo …., những trí thức được đào tạo hoàn chỉnh, họ hiểu biết về lịch sử của Việt Nam và thế giới, họ biết rất rõ tình hình nhân quyền tồi tệ của Việt Nam hiện nay.
Có lẽ phần lớn thính giã đã chán không muốn nghe những câu trả lời sáo rỗng, nguy biện, trơ tráo của những người lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam về dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam, nên duy nhất có ông giám đốc một tổ chức giáo dục tư nhân Hoa Kỳ Mansfield Foudnation hỏi về tự do ngôn luận và nhân quyền trong thời gian qua của Việt Nam. Ông Trọng trả lời:
„Chúng tôi xin nhắc lại lời tuyên ngôn độc lập của ngài Thomas Jeferson mà chủ tịch Hồ Chí Minh của chúng tôi nhắc lại bằng câu mở đầu của Tuyên Ngôn Độc Lập 1945 „ Sinh ra ai cũng có quyền bình đẳng với nhu cầu cuộc sống tự do hạnh phúc sung sướng…”. Việt Nam chúng tôi xem đây là mục tiêu rất cơ bản, chiến lược phấn đấu để đảm bảo quyền lợi ích chính đáng của người dân. Cộng đồng Việt Nam chúng tôi có lẽ chưa bao giờ có được một đời sống dân chủ như bây giờ.”
Những người cộng sản Việt Nam là những tài năng mị dân có hạng, họ vay mượn những áng văn có sức lôi cuốn của các vĩ nhân thế giới để thu hút người dân theo họ. Giờ đây, sau 70 năm tồn tại và cai trị của Đảng, xã hội Việt Nam trở thành xã hội bất bình đẳng nhất. Những quan chức cộng sản bất tài, tham lam giầu có do tham nhũng, có người có đến 40 căn nhà và biệt thự, trong khi nhiều người dân không có một căn nhà để ở. Chủ nghĩa thân hữu và các nhóm lợi ích được Đảng bao che, nuôi dưỡng đang lũng đoạn tàn phá nền kinh tế, môi trường và đạo đức của xã hội. Những thanh niên cùng được học hành như nhau, nếu là con cái các quan chức cộng sản, con cái các thân hữu của quan chức, được bố trí vào các vị trí lương cao, nhiều bổng lộc, còn con cái những người dân thường nếu không có tiền hối lộ các quan chức thì đành chịu thất nghiệp. Vì vậy nhắc lại câu vay mượn tư tuyên ngôn độc lập của Mỹ để nói về mục đích của những người cộng sản là xây dựng một xã hội Viêt Nam công bằng nhân ái là một điều mỉa mai, kệnh cỡm. Nhà tuyên huấn Nguyễn Phú Trọng còn phán một câu nghe thật khó lọt tai :”Cộng đồng Việt Nam chúng tôi có lẽ chưa bao giờ có được một đời sống dân chủ như bây giờ.” Có lẽ nhiều thính giả phải kìm giữ để không phát ra tiếng „ồ” ngạc nhiên về sự xảo ngôn quá mức của ông Trọng. Người dân Việt Nam đang sống dưới một chế độ độc tài cộng sản như hiện nay mà lại có được môt đời sống dân chủ chưa từng có bao giờ ?
Ông là một giáo sư về chính trị, chắc ông đã biết tạp chí có uy tín The Economist của Anh đã khảo sát tình trạng dân chủ ở 167 quốc gia trên thế giới dựa trên các chỉ số dân chủ, Việt Nam chỉ đạt 2,94/10 điểm, xếp thứ 145/167, được liệt vào thể chế phi dân chủ.
Vì sao Việt Nam lại bị xếp hạng thấp như vậy ?
Vì ở Việt Nam :
– Không có bầu cử tự do và công bằng, chỉ có „đảng cử dân bầu”.
– Không có tự do ngôn luận. Không có báo chí tư nhân, 800 tờ báo của nhà nước chịu sự kiểm duyệt, chỉ đạo chặt chẽ của Đang.
– Hệ thống lập pháp, hành phàp và tư pháp đều do Đảng xắp xếp và chỉ đạo, thường vi phạm hiến pháp do chính Đảng viết ra.
– Ruộng đất là của nhà nước. Luật đất đai đã tạo điều kiện cho các quan tham, các nhóm lợi ích cướp đất cướp nhà của ngươi dân.
– Bộ máy công quyền do Đảng tổ chức điều hành, gồm hầu hết các quan chức kém năng lực, thiếu đạo đức, tham nhũng đang là môt quốc nạn. Công an tùy tiện bắt người, có nhiều trường hợp bị tra tấn đến chết.
– Chính quyền đàn áp những người đấu tranh cho tự do dân chủ, tịch thu tài sản, hộ chiếu, triệt hạ nguồn làm ăn sinh sống của họ.
Những điều kể trên đang hàng ngày, hàng giờ diễn ra trong xã hội Việt Nam. Vậy ông Nguyễn Phú Trọng đã lấy mốc thời gian lịch sử nào để so sánh và nói đó là đời sống dân chủ mà chưa bao giờ người dân Việt Nam được hưởng . Nếu lấy thời Pháp thuộc để so sánh, toàn Việt Nam đã có 12 tờ báo và tạp chí tư nhân, người dân có quyền sở hữu tư nhân ruộng đất, hệ thống luật pháp khá minh bạch, tòa án không có các bản án bỏ túi….Còn nếu lấy xã hội miền Nam Việt Nam trước năm 1975 để so sánh, thì người dân miền Nam đã được sống trong một xã hội dân chủ gấp nhiều lần xã hội hiện nay.
Phương ngôn có câu :”Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”, Đảng của ông Trọng luôn nói mong muốn hòa hợp dân tộc, giá như ông để thời gian để đi thăm viện bảo tàng Appmattox Court House ở Virginia nổi tiếng, dựng ngay tại ngôi nhà mà vị tướng Lee của phe miền Nam đã ký văn bản đầu hàng, kết thúc cuộc nội chiến Nam – Bắc Mỹ. Cuộc nội chiến kéo dài 4 năm từ tháng 4-1861 đến tháng 4-1865. Tướng Grant vị tư lênh của phe thắng trận miền Bắc đã ra lệnh nghiêm cấm các sỹ quan và binh lính đưới quyền mình không được có bất cứ hành động nào vô lễ với vị tướng miền Nam bại trận, Trưa ngày 9-04-1865, tướng Lee cùng một đại tá tùy tùng đi qua đoàn quân nhạc của quân miền Bắc chào đón trước khi vào phòng họp ký văn bản đầu hàng. Sau khi ký kết đầu hàng, quân lính miền Nam phải giải giới và nộp vũ khí, binh sĩ, sĩ quan được mang theo lừa ngựa trở về quê hương làm ăn sinh sống , không một ai bị bắt bớ tù đầy. Nội chiến Nam -Bắc Mỹ đã cướp đi 620.000 sinh mạng và hàng triệu người thương tích, nghĩa trang tử sỹ của hai bên được chôn cất tử tế như nhau.
Qua bài học về nội chiến Nam-Bắc Mỹ, chỉ cần ông đủ can đảm để xin lỗi những sỹ quan , binh sỹ, các gia đình của miền Nam Cộng Hòa bị phe thắng cuộc trả thù, bắt tù đầy, phân biệt đối xử. Các địa phương tôn tạo lại các nghĩa trang của binh sỹ Việt Nam Cộng Hòa. Nếu những việc làm trên đây được thực hiện, Đảng chẳng cần phải „sản xuất” các nghị quyết 35, 36, 37…gì gì đó, việc hòa giải dân tộc sẽ không còn tồn tại, sức mạnh đoàn kết dân tộc sẽ được tăng cường.
Chuyến thăm Mỹ của ông Nguyễn Phú Trọng là một tín hiệu mới trong nhận thức của những người cộng sản Việt Nam, họ đã dần dần nhận ra ai đáng nên làm bạn, ai là kẻ giảo quyệt, „miệng na mô, bụng một bồ dao găm”. Đường lối ngoại giao „làm bạn với tất cả mọi quốc gia” cần phải đổi thành „làm bạn với tất cả các quốc gia không có ý đồ xâm lược, giúp ta bảo vệ, giữ gìn đất nước”.
Nhưng trong chính sách ngoại giao , kinh tế cũng như chính trị …, chỉ hành động „nửa vời” sẽ đi đến thất bại. Bài học thành công của các nước cộng sản đông Âu chuyển từ chế độ độc tài cộng sản sang thể chế dân chủ bằng công cuộc cải cách triệt để về chính trị, kinh tế, quốc phòng và ngoại giao còn đó. Thiết nghĩ, những người cộng sản Việt Nam hãy vứt bỏ những lo sợ vẩn vơ về „diễn biến hòa bình” của xã hội và tự diễn biến trong nội bộ Đảng.
Dân chủ là xu hướng tất yếu của thời đại ngày nay. Việt Nam không thể và sẽ không là ngoại lệ.
Warszawa tháng 07-2015
Đinh Minh Đạo
(Đàn Chim Việt)
0 comments:
Post a Comment